Bệnh viện Rạch Giá – Kiên Giang tiếp nhận bệnh nhân nữ hơn 50 tuổi trong tình trạng bị ngất xỉu, mạch yếu, huyết áp giảm, mạch đập tim không ổn…
Bệnh nhân được chuyển lên Viện Tim TP. HCM…Sau đó, khi tình hình ổn hơn, chị được chỉ định phẫu thuật, đặt máy trợ tim. Kinh phí khoảng 35 triệu đồng.
Chồng chị làm phụ hồ. Anh chị có 1 đứa con trai đang chạy xe ôm nhưng phải nuôi 3 con nhỏ. Căn nhà lá ở quê của chị thì xiêu vẹo, mục nát…nếu có bán thì cũng không ai mua.
Anh xin cho vợ ra viện. Nói với bác sĩ: Về vay mượn tiền rồi quay lại…
Anh chị thuê 1 phòng trọ nhỏ. Anh tìm việc lo thuốc thang cho vợ và đau đáu tìm cơ hội cứu sống vợ mình…
Cho đến một ngày kia, người anh của chị ở Long An mất. Chị nói chồng đưa về Long An để tiễn anh đoạn đường cuối.
Tại đám tang ấy, chị nhìn thấy một người đàn ông rất quen. Chị qua hỏi thăm thông tin thì mới vỡ òa: Đó là người dượng đã thất lạc cách đây hơn 40 năm.
Sau đó, người dượng đưa vợ chồng anh chị về Cát Lái để gặp lại người dì ruột của chị. 2 dì cháu ôm nhau khóc vì mấy mươi năm mới gặp lại. Và khóc vì bởi chị nói:
- Cháu không còn sống được bao lâu nữa dì ơi! Bệnh cháu nặng quá rồi. Đêm nào cũng phải ngồi vì khó thở…
Người dì đã trên 80 tuổi không có tiền giúp cháu mình, chỉ có thể kêu 2 vợ chồng cháu về nhà dì ở, được bữa nào hay bữa đó: Nếu ra đi thì cũng có dì bên cạnh…
Vậy rồi, ngày kia, cháu nội của dì là Thạch đến thăm bà. Nghe bà kể hoàn cảnh đáng thương của chị…
Đêm đó, Thạch không ngủ được, suy nghĩ cách giúp người cháu của bà.
Và một tia sáng lóe lên, Thạch nhớ đến cái tên Sát cánh cùng gia đình Việt – nơi mà cách đây 8 năm, Thạch đã từng gọi về nhờ giúp một người phụ nữ bị gãy tay không có tiền mổ.
Thạch không còn lưu điện thoại chương trình. Cậu vội lục tìm trong tủ. May quá, cậu còn giữ cái túi vải có in số điện thoại của chương trình mà 8 năm trước, ekip đã tặng cậu…
Chàng trai vội vã gọi vào số điện thoại ấy với hy vọng mong manh, sợ lâu quá đổi số rồi…Nào ngờ, bên kia máy…có người đã lên tiếng: Alo…
Chỉ 1 ngày sau, chị Võ Thị Nên được đưa quay lại Viện Tim.
Hồng Thúy điện thoại nhờ Bác sĩ giúp lên lịch mổ càng sớm càng tốt vì chị đã quá yếu. Thế rồi, thứ 2 vào viện thì thứ 3, chị đã được đẩy vào phòng mổ…
Nay, sau gần 2 tuần phẫu thuật. Chị được Thạch chở đến Đài để cảm ơn ekip. Chị ôm Thúy và cứ thế mà khóc…
Chị khóc vì như được sinh ra một lần nữa. Chị khóc vì từ nay đã có thể nằm thẳng lưng mà ngủ.
Chị khóc vì chị không tin mình được giúp mấy chục triệu đồng mà không cần phải ghi giấy nợ, không cần bán căn nhà lá.
Thúy nói với chị, số tiền 35 triệu đồng ekip đóng viện phí cho chị là sự đóng góp của rất nhiều tấm lòng, rất nhiều người không biết chị là ai…
Vì THƯƠNG mà chia sẻ, vì THƯƠNG mà trao gửi, vì THƯƠNG mà ngày qua ngày, có những sự đóng góp thầm lặng: Ủng hộ Sát cánh cùng gia đình Việt…
Chỉ vậy thôi, nhưng phía sau sự đóng góp ấy, có NHỮNG CUỘC ĐỜI ĐÃ HỒI SINH…