https://satcanhcunggiadinhviet.ecosite.vn/chua-the-nguoi-ngoai-d419318Gần 1h sáng, mình ngoái đầu lại khu điều trị COVID – đầu cúi thấp xuống. Mình muốn cúi chào rất nhiều thứ ở đó … không giải thích được.
1 đứa nói chuyện không cho miệng liền da non; đứa mà chân chạy nhiều hơn đi…Đứa - ai cho ăn món gì cũng: Ngon nhẩy, ngon ghê bây ơi!…đứa đó thường xịt nước hoa rồi tự thưởng thức mùi thơm từ chân lên tới đầu…
...rứa mà trong chớp mắt, từ 1 vạch lên 2 vạch – bà Covy cuỗm đi tất thảy những gì mà đứa ấy có.
Đứa đó là mình chứ không ai khác…
Mấy ngày qua, chu cha là ho, là choáng váng, là ăn gì cũng như nhai khoai lang sống, đêm thì 2 mắt trong vắt nhìn TP qua cửa sổ mà không có tẹo buồn ngủ nào.
Rồi chuyện gì đến cũng đến mà, hôm qua mình theo dõi nhịp tim liên tục, toàn tụt xuống dưới 55 – huyết áp cũng rất thấp. Hèn chi đứng lên không được, nằm cũng không xong…
Ráng lết tới tối không chịu nổi mới chụp liền mấy màn hình đo nồng độ oxy và nhịp tim gửi Bác sĩ.
- Nhập viện liền nha em.
Lúc đó có Tâm, Hạnh, Hương đang ngồi bên cạnh.
- Bây ơi, vào viện nhanh lên.
Thế là, tên thì xếp vội bộ đồ, tên tìm mền gối, tên dìu mình dậy thay đồ, bà Tâm còn xúi bôi thêm tí son, xịt tí nước hoa để vào viện cho hoành tráng. Con nhỏ đúng là hiểu mình thiệt, cỡ gì cũng phải đẹp và thơm tho đã…
Bác sĩ hỏi: Đi bằng phương tiện gì vào? Dạ, xe máy ạ! – Không được, xỉu đó, đi xe hơi nha. Dạ, nhà em cách 4 căn nhà, không sao đâu bác. – Vậy phải có người ngồi sau giữ nha. Dạ…
…
Hạnh chở, tới mình, tới bà Tâm ốm o ngồi sau. Tụi hắn chở mình đi cấp cứu mà cười hí hí như đi đám cưới vậy. Chắc mình vào viện riết tụi nó bị lờn thuốc mà, nghĩ mà tủi ghê vậy á, nhưng thôi kệ…may nhờ vậy mà đỡ căng.
À, quên vụ này nữa, trước khi đi, mình điện chồng liền:
- Chồng ơi! Vợ vào cấp cứu nha.
- Hả, sao vậy vợ?
- Nhịp tim thấp, choáng.
Mới nói tới đó, anh chồng chốt liền: Chồng về ngay.
Đúng là bộ đội, nhanh như 1 tia chớp. 30 phút sau, khi mình và Tâm đang đứng làm thủ tục ở khu nhận bệnh thì nghe giọng ai sang sảng:
- Tâm ơi, Tâm ơi, ra đổi cho anh vào.
Mình nhìn ra, thấy chàng đứng lấp ló ngoài cổng. Chắc rối quá đâu kịp alo, chỉ đứng đó mà réo tên bà Tâm. Trong này, bà Tâm lẩm bẩm: Kêu gì mà cả làng nghe rứa hè, từ từ người ta ra chứ.
U là chời, bệnh nhân chi mà đông, người ra vào như hội. Có ngồi đó, mới thấy thương đội ngũ Y Bác sĩ trong những tháng ngày này – thật sự, nước họ cũng không kịp uống ấy chứ. Mình ngồi đó 2 tiếng đồng hồ, thấy anh chị em chạy muốn bỏ luôn dép, tay chân liền hồi – mệt ná thở dùm luôn.
Mình nói chồng: Mẹ ra ngoài ngồi cho dễ thở chút.
Thế là ra kiếm 1 góc ngồi đợi (Như hình phía dưới, nhìn ghê quá nhưng kệ, vào viện rồi nên không sống ảo được như mọi ngày).
- Bệnh nhân…..Hồng Thúy đi theo tôi nha.
2 vợ chồng vội chạy theo cô y tá mới gọi, vừa lượn được qua 1 cánh cổng màu xanh nhỏ ngắn giữa khu cấp cứu và khu điều trị Covid, thì có tiếng gọi giật lại:
- Anh người nhà hả? Không được vào đó, chỉ bệnh nhân thôi.
Mình nghe hết hồn, tay vội níu tay chồng lại:
- Ba đi với mẹ, mẹ không vào 1 mình đâu.
Nhưng đâu có được, lần này vào viện, mình khác mọi lần – đóng cái dấu DƯƠNG TÍNH to đùng còn gì, người nhà sao mà theo.
Chồng trao lại cái giỏ nặng trĩu cho mình rồi quay lưng đi sau khi nghẹn lại:
- Mẹ vào nha, ba ngồi ngay chỗ này, mẹ sợ thì nhìn ra, ba không đi đâu mà lo.
Nước mắt mình bắt đầu rơi cái bộp…may tối nên không ai thấy.
Thêm 1 cách cửa được khóa bằng mã số, mình bước vào khu điều trị, căn phòng mình đến không có ai, những bệnh nhân nặng nằm phía sau kia…
Tự dưng, cảm giác trong mình không tả được. Những kí ức của tháng năm dịch bùng phát hiện về, hình ảnh đau thương mà tang tóc ập vào đập mình – KHÔNG THỂ QUÊN – MÃI MÃI KHÔNG QUÊN, mình đã ám ảnh nhiều tháng, và nay lại hiện về…mình đã đi hỗ trợ, đã thấy…đã khóc..đã ám ảnh đến tận cùng.
Nay, mình đang ngồi đây, vắng lặng, không có gì cả ngoài 4 bức tường trắng, tấm trải giường trắng…thế nhưng, mình như thấy tất cả.
KÍ ỨC – à, đó là KÍ ỨC…chưa thể NGUÔI NGOAI trong mình, nhất là khi mình đang f0.
- Về nhà thôi, không thể ở lại đây. Mình sợ…hoảng sợ thật sự, dù biết đó chỉ là trong tâm thức.
Đợi bạn y tá tới, mình nói liền:
- Em ơi, giờ cho chị về được không? Chị thấy ổn rồi, em đo lại giúp chị, chị ổn và chị xin về.
- Không được chị ơi, chị mới vào mà, nhịp tim chị thấp vậy không về được. Bác sĩ không cho đâu.
- Chị tự kí giấy, chị chịu trách nhiệm được. Em làm ơn nói giúp bs cho chị về.
Mình gần như khóc, năn nỉ em ấy…sau một hồi, bạn ấy chấp nhận về trao đổi với bác sĩ giúp mình. Không bao lâu thì bác sĩ gặp, giải thích cặn kẽ và khuyên mình đủ điều…mình nhất định: Làm ơn, cho em về nhà. Em ổn rồi…
Cuối cùng, Bs đành để mình về sau khi đo lại nhịp tim, huyết áp, nồng độ oxy, đo điện tim…
Cả cuộc đời mình, có lẽ không bao giờ quên khoảnh khắc khi bạn y tá bấm mã số cánh cửa ấy cho mình ra ngoài.
Gần 1h sáng, mình ngoái đầu lại khu điều trị COVID – đầu cúi thấp xuống. Mình muốn cúi chào rất nhiều thứ ở đó … không giải thích được.
Ra được phía ngoài, mình thấy chồng ngồi đó…nắm tay chồng, mình nói: Đưa vợ về nhà, nhanh lên, muốn về nhà.
Từ sáng đến giờ, mình thấy ổn hơn, Bác sĩ gửi đơn thuốc, gửi máy tạo oxy và hướng dẫn cặn kẽ cho mình theo dõi sức khỏe.
Bs không giận mình, có lẽ, bác hiểu – Hồng Thúy đã có những tháng ngày đi qua cùng bà con, cô bác..các bệnh viện điều trị Covid, các khu dã chiến…cô ấy đã chứng kiến những gì…
…và nay, thời gian còn quá ngắn để cô ấy CÓ THỂ NGUÔI NGOAI TRONG LÒNG..